v Cúi đầu là thừa nhận xin thua, nhưng cũng là để xin lời dạy bảo, tiếp nhận rộng rãi lời khuyên, ý kiến của người khác, là có lợi cho bản thân. Một người càng thông minh, thì sẽ càng biết cúi đầu trước ba loại người này.
v 1.Cúi đầu trước cha mẹ.
v Có một
chàng trai tên là Lưu Đạt
Sinh, là người Khai Phong, Hà Nam, sống vào thời nhà Tống, cha anh qua đời
rất sớm, anh và người mẹ là Ngô thị sống nương tựa vào nhau.
v Một
ngày nọ, Lưu Đạt Sinh và mẹ đến một Đạo
quán gần đó để cầu phúc. Sau đó, người
mẹ đã kết
giao với một thân sĩ, người sống
gần đó, và cũng là khách đi lễ Đạo
quán.
v Lưu Đạt
Sinh cho rằng mẹ
không tuân thủ phép tắc, điều
này là sai, cần phải cắt đứt quan hệ với thân sĩ. Nhưng người mẹ
không nghe, còn cho rằng Lưu Đạt
Sinh cản trở tình cảm cá nhân của mình. Vì vậy, hai mẹ con xảy ra cãi vã phải nhờ đến quan phủ đứng
ra hòa giải.
v Tại
quan phủ, phủ doãn giải quyết vụ việc, ông hỏi Lưu Đạt
Sinh tại sao lại khiến mẹ mình tức giận như vậy. Anh một mực cho rằng, mình đã phạm sai lầm, khiến cho mẹ không vui, vì vậy anh xin chịu mọi hình phạt.
v Phủ
doãn cho rằng, Ngô thị cũng có lỗi nên đánh 20 trượng.
Khi nhìn thấy điều này,
anh đã vội
vã đỡ đòn roi cho mẹ, để
tránh cho bà khỏi phải chịu đau đớn.
v Bởi
vì, Lưu Đạt
Sinh đã cúi đầu
trước người
mẹ của mình, do đó phủ doãn rất thích Lưu Đạt Sinh, nên đã tiến
cử anh đến triều
làm việc. Từ đó, gia đình
anh trở nên thịnh vượng phát đạt.
v Đúng là không phải
cha mẹ nào cũng tròn bổn phận, đúng phép
tắc. Cha mẹ không phải là người toàn năng, luôn có những điểm
thiếu sót, có lỗi với con cái.
v
v Nhưng
cha mẹ chúng ta không phải là người hai lòng trong việc dạy dỗ con cái, mà xuất phát điểm nhất định là muốn tốt. Thuận theo mong muốn của cha mẹ và từng bước trưởng
thành, dù có thể cảm thấy điều đó “trái ý mình”, nhưng
vì điều
này mà gia đình sẽ trở nên tốt đẹp hơn, và tương lai sẽ tràn đầy ánh nắng.
v 2. Cúi đầu trước người nhân nghĩa.
v Vào những
năm đầu của
triều đại nhà Hán, Lưu Bang đã cử sứ giả của mình là Lục Giả đến Nam Việt để
thương lượng
với Triệu Đà. Triệu Đà lợi
dụng tình hình hỗn loạn đã chiếm ba quận của Nam Việt và tự xưng vương.
v Lục
Giả đem theo ấn
phong của Lưu Bang đến
Nam Việt, Triệu Đà ngồi
trên đài cao tỏ vẻ thờ ơ không
để ý.
v Lục
Giả nói rằng, Lưu Bang mất 5 năm mới bình định
được
thiên hạ, đây không
phải là sức mạnh của con người mà là ý
Trời. Lưu Bang thương cảm
trước nỗi
thống khổ của dân chúng, không muốn xảy ra tai họa chiến tranh lần nữa, nên đã cử ông đem
ấn phong đi sắc phong cho Triệu Đà, và
chủ trương hòa giải.
v Triệu Đà bỗng
kinh hoàng tỉnh ngộ, cúi đầu
tiếp nhận ấn phong.
v Người
xưa có câu: “Nhân nghĩa chi sư, thu hào vô phạm”,
nghĩa là: Đội
quân nhân nghĩa thì không xâm phạm đến cái
lông của người dân”.
v Một
vị vua trên ngôi cao vòi vọi, không phải ông là người lợi hại như thế nào, mà là ông trở
thành niềm hy vọng của tất cả mọi người, mọi người đều
quy về, đó chính là biểu tượng của nhân nghĩa.
v Vì vậy,
người thông
minh chắc chắn sẽ cúi đầu
trước những
người nhân
nghĩa, và đứng
cùng phía với quần thể chính nghĩa.
v Một
người dù
thông minh đến đâu,
nếu không có nền tảng nhân nghĩa, thì nhất định sẽ
thất bại. Đạo
lý này cần phải được
lĩnh hội ở mọi thời đại.
v 3. Cúi đầu trước người ngu ngốc.
v Làm người,
lúc cần hồ đồ thì hồ đồ, lúc cần tỉnh táo thì tỉnh táo, như thế cuộc đời mới
hanh thông, mới không bị trở ngại.
v Thông thường,
khi gặp người quen trên đường, chúng
ta sẽ hỏi: "bạn ăn chưa?"
v Người
bạn sẽ trả lời là "chưa". Rồi cả hai nhìn nhau cười, rồi qua chuyện.
v Tại
sao người bạn
chưa ăn cơm mà bạn lại không thết đãi? Nếu
bạn nghiêm túc, cho là thật, thì hàng loạt rắc rối sẽ ập đến,
mối quan hệ giữa các cá nhân sẽ trở nên khó xử.
v Người
thông minh, đối với
những chuyện tầm phào, hoặc những chuyện vặt vãnh không đáng kể,
thì sẽ nói những lời mơ hồ, nhưng lại vừa vặn là việc tốt.
v Rõ ràng minh bạch
nhưng biểu hiện hồ đồ,
giống như một viên đá được
mài nhẵn các cạnh và góc, sẽ không làm tổn thương người
khác, và đối
phương sẽ
không oán giận bạn.
v Gặp
người ngu ngốc,
bạn phải học cách ven toàn, chủ động
lùi bước, tỏ ra ngốc nghếch hơn người ta, như
thế thì bạn sẽ được
sống tự do tự tại.
v
v Lời kết.
v Người
xưa có câu: “Người
cứng quá
thì dễ bị bẻ gãy, nước
mềm nhất
nên không
bị thương
tổn”.
v Sử dụng cả sức mạnh và sự mềm mại trong cuộc sống, thể hiện mặt mạnh mẽ để làm công việc, và thể hiện mặt ôn nhu để làm người.
v Cúi đầu
có hai kiểu: Một là cúi đầu cười,
hai là cúi đầu
khóc.
v Thay vì bị ép cúi đầu,
bạn nên chủ động cúi đầu
xuống để tránh
bị sỉ nhục, tránh vi phạm quy tắc làm người.
v Bởi
vì hiểu được điều này
nên biết cúi đầu, học được
biết cúi đầu
thì mới có thể ngẩng cao đầu.